Dưới ánh đèn lập lòe trong đại điện, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nơi. Mọi người trong điện đang bàn luận sôi nổi, tựa hồ đang thảo luận về một vấn đề hệ trọng.
Thường sư huynh dẫn Tâm An, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đến ngoài cửa, cẩn thận chỉnh trang y phục rồi cung kính bẩm báo:
- Chưởng môn, chư vị sư thúc, đệ tử Thường Tiễn tuân lệnh đưa ba vị tiểu…
Y còn chưa dứt lời, bỗng một tiếng thét kinh hoàng vang lên, xé toạc bầu không khí trang nghiêm trong đại điện:
- Quỷ! Ác quỷ! Quỷ!...
Tâm An biến sắc, Thường Tiễn giật mình kinh hãi, nhưng Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ còn hoảng loạn hơn. Tiếng hét chói tai ấy, tuy rợn người, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Trương Tiểu Phàm không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao vào trong điện, hét lớn:
- Vương nhị thúc! Vương nhị thúc, có phải thúc không?
Giọng nói của hắn vừa gấp gáp, vừa nghẹn ngào, khiến ai nấy trong điện không khỏi chạnh lòng. Tâm An và Lâm Kinh Vũ thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.
Sau đám đông, ngay sát góc tường trong đại điện, một trung niên nam tử vận y phục tiều phu co rúm trong góc, hai tay ôm chặt lấy đầu, toàn thân run rẩy, từ kẽ tay vẫn không ngừng rỉ ra những tiếng thì thào đầy sợ hãi:
- Quỷ… quỷ…
Tâm An và Lâm Kinh Vũ vừa nhìn đã nhận ra người này chính là một tiều phu trong thôn Thảo Miếu, họ Vương, là người con thứ hai trong nhà. Ông vốn lương thiện, ngày thường luôn vui vẻ cười nói, đối xử tốt với lũ trẻ trong thôn. Mỗi lần lên núi đốn củi trở về, ông đều mang theo ít trái cây rừng chia cho bọn chúng.
Trương Tiểu Phàm không kịp nghĩ ngợi gì, chạy ngay đến bên Vương nhị thúc, nắm chặt vai ông, giọng run rẩy:
- Vương nhị thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người trong thôn đều… đều c·hết cả? Cha mẹ cháu đâu? Họ thế nào rồi? Thúc nói đi!
Vương nhị thúc nghe tiếng truy vấn dồn dập của Trương Tiểu Phàm, ánh mắt mờ mịt bỗng lóe lên một tia tỉnh táo. Ông tạm thời ngừng lẩm bẩm “quỷ… quỷ” chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Phàm trước mặt.
Bầu không khí trong điện lập tức đông cứng. Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi. Kể cả những vị ngồi trên cao cũng không khỏi đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ấy.
Đôi mắt của Vương nhị thúc đỏ ngầu, phản chiếu một nỗi kinh hoàng khôn tả. Ông ngắm nghía Trương Tiểu Phàm, nhưng chẳng nói một lời, hàng mày nhíu chặt, tựa hồ đang cố gắng hồi tưởng điều gì đó.
Lúc này, có người trong Thanh Vân Môn định bước lên hỏi han, nhưng lập tức bị người bên cạnh khẽ kéo lại.
Trương Tiểu Phàm thấy Vương nhị thúc vẫn lặng thinh, vẻ mặt u ám nhuốm đầy tử khí, lòng càng thêm bất an, lại lớn tiếng thúc giục:
- Vương nhị thúc, thúc nói gì đi chứ!
Không ngờ, vừa nghe thấy giọng của Trương Tiểu Phàm, toàn thân Vương nhị thúc run bắn, nét mặt lộ vẻ hoảng sợ tột cùng. Cả người ông bỗng ngã lăn ra đất, hai tay ôm đầu, co rúm lại như con tôm luộc, miệng không ngừng gào thảm:
- Quỷ… quỷ… quỷ…
Tâm An thấy vậy không đành lòng, kéo Trương Tiểu Phàm lại, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu Phàm, đừng hỏi nữa. Chú Vương đã quá kích động, thần trí hoảng loạn rồi. Để chú ấy nghỉ ngơi đi.
Trương Tiểu Phàm nghe vậy, trong đầu như có một tiếng sấm nổ vang, cả người khựng lại, rồi ngã phịch xuống đất, không nói không rằng. Hắn vốn mong tìm được chút manh mối từ Vương nhị thúc, nào ngờ lại chỉ nhận được một mớ hỗn loạn vô vọng. Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng, khiến hắn dường như sụp đổ hoàn toàn.
Lâm Kinh Vũ lớn hơn Trương Tiểu Phàm một tuổi, tâm tư cũng tinh tế hơn. Cậu đưa mắt nhìn quanh đại điện, thấy những người có mặt đều mặc môn phục Thanh Vân Môn, có nam có nữ, có đạo có tục, hầu hết đều giắt kiếm bên hông.
Trong số đó, sáu người ngồi trên ghế cao có khí độ bất phàm, hơn hẳn những người khác. Ba người trong số họ là đạo sĩ, ba người là tục gia. Đặc biệt, người ngồi chính giữa khoác đạo bào đen viền xanh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đôi mắt ôn hòa mà thâm sâu, chính là chưởng môn Thanh Vân Môn—Đạo Huyền Chân Nhân.
Lâm Kinh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên, quỳ xuống trước mặt Đạo Huyền Chân Nhân, dập đầu liên tục, âm thanh vang vọng cả đại điện.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn ba đứa trẻ trước mặt, trong mắt thoáng hiện một tia thương xót, khẽ thở dài:
- Các con thật đáng thương. Mau đứng dậy đi.
Thế nhưng, Lâm Kinh Vũ vẫn quỳ nguyên tại chỗ, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn vị tiên nhân trước mặt, giọng nói nghẹn ngào đầy bi thương:
- Chân Nhân, ba đứa con còn quá nhỏ, chẳng biết làm sao để đối mặt với đại biến này. Người pháp lực cao thâm, thấu triệt thiên cơ, xin hãy chỉ đường cho chúng con…
Tâm An nghe vậy, ánh mắt ánh lên vẻ tán thưởng nhìn Lâm Kinh Vũ. Những lời này của cậu ta có đầu có cuối, ngay ngắn rõ ràng, không giống như một đứa trẻ bình thường trong thôn có thể nói ra được. Sau này ắt sẽ trở thành nhân tài xuất chúng.
Trái lại, Trương Tiểu Phàm chẳng hề khéo ăn nói như vậy, hơn nữa đầu óc cậu lúc này vẫn còn đang hỗn loạn, chẳng biết nên đáp thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói theo:
- Vâng ạ. Thần tiên gia gia, xin người hãy quyết định giùm cho chúng con.
Mọi người nghe vậy, trên mặt đều không kìm được nụ cười. Ban đầu, họ thấy Trương Tiểu Phàm nói lời trẻ con ngây thơ, nhưng sau đó, ánh mắt tất cả đều dồn về phía Lâm Kinh Vũ. Lại nhìn sang Tâm An, người từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm ổn, chỉ có lúc khuyên Trương Tiểu Phàm mới mở miệng nói đôi lời.
Đạo Huyền chân nhân thấy vậy cũng sinh lòng hiếu kỳ, liền không nhịn được mà nhìn sang Tâm An, cất giọng hỏi:
- Hài tử, ngươi có ý kiến gì không?
Tâm An nghe vậy liền cúi người hướng Đạo Huyền chân nhân bái một cái, sau đó giọng điệu bi thống nói:
- Kính xin chân nhân vì thôn Thảo Miếu chúng con làm chủ. Đêm qua không rõ vì sao, con và Tiểu Phàm đang ngủ trong nhà lại bị đưa đến một hang động. Sáng nay, khi trở về thôn, chúng con nhìn thấy rất nhiều người đ·ã c·hết, tung tích cha mẹ càng không rõ.
Nói đến đây, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục với giọng điệu kiên quyết:
- Thôn chúng con ở ngay dưới chân núi Thanh Vân mà còn bị ác nhân tàn sát như vậy, kính xin chân nhân tra xét rõ ràng, bắt được h·ung t·hủ, trả lại công đạo cho thôn dân Thảo Miếu được yên nghỉ, đồng thời ngăn chặn kẻ thủ ác tiếp tục làm điều tàn bạo.
Lời nói của Tâm An đầy khí khái, đến câu cuối cùng lại càng nghiêm nghị hơn. Đạo Huyền chân nhân, các vị thủ tọa cùng tất cả mọi người trong đại điện đều kinh ngạc không nói nên lời. Không ai ngờ rằng những lời này lại xuất phát từ miệng một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi.
Biểu hiện của Lâm Kinh Vũ vốn đã khiến mọi người bất ngờ, nhưng giờ đây, Tâm An lại càng khiến họ kinh ngạc hơn. Một đứa trẻ dám đứng trước mặt Đạo Huyền chân nhân, các vị thủ tọa và trưởng lão của Thanh Vân Môn, yêu cầu bọn họ đòi lại công đạo cho những người đã mất của thôn Thảo Miếu, điều này quả thật chứng tỏ tâm tính của hắn vô cùng kiên cường.
Đạo Huyền chân nhân nghe vậy liền quan sát kỹ Tâm An. Chỉ thấy trong đôi mắt hắn, ngoài bi thương còn ẩn chứa sự kiên định vô cùng lớn. Sau một hồi trầm ngâm, ông thu hồi ánh mắt, nhẹ gật đầu rồi nói:
- Quá khứ đã qua, ta không truy cứu. Nhưng các con sống dưới chân núi Thanh Vân, Thanh Vân Môn ta tất nhiên không thể bỏ mặc. Tuy vậy, ta có vài điều muốn hỏi, mong rằng các con có thể trả lời rõ ràng.
Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, hỏi:
- Con làm sao thoát được kiếp nạn này?
Lâm Kinh Vũ vội vàng đáp:
- Hồi bẩm chân nhân, con vẫn nhớ đêm qua mình còn đang ngủ trên giường ở nhà, nhưng sáng nay tỉnh giấc lại thấy mình nằm ngoài đồng, dưới một gốc cây tùng. Con không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó con chạy về thôn, nhìn thấy cảnh tượng ấy... con sợ quá nên ngất đi.
Đạo Huyền chân nhân chau mày, lại quay sang hỏi Trương Tiểu Phàm:
- Còn con, con có nhớ gì không?
Trương Tiểu Phàm nghe vậy liên tục lắc đầu:
- Con cũng không rõ. Sáng nay khi tỉnh dậy trong hang động, con được Tâm An gọi dậy. Sau đó hai đứa con trở về làng thì gặp... gặp cảnh tượng ấy. Con cũng quá sợ hãi mà ngất đi.
Đạo Huyền chân nhân đưa mắt trao đổi với các vị thủ tọa khác, trong ánh mắt ẩn chứa sự nghi hoặc. Nếu có cao nhân cứu giúp, tại sao chỉ cứu ba đứa trẻ này? Nếu không phải cao nhân, vậy thì làm sao có thể giải thích việc chúng sống sót?
Sau một hồi trầm ngâm, Đạo Huyền chân nhân thở dài, nói:
- Nói như vậy, các con đều không biết gì về chuyện đã xảy ra đêm qua?
Ba đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vâng."
Đạo Huyền chân nhân chậm rãi gật đầu, rồi trầm giọng gọi:
- Tống Đại Nhân.
Một đệ tử Thanh Vân bước ra, thân hình cao lớn, dáng vẻ khôi ngô, phục trang theo lối tục gia. Người này đứng ngay phía sau một vị sư thúc béo lùn, xem ra chính là môn hạ của ông ta.
Đạo Huyền chân nhân hỏi:
- Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra chuyện ở thôn Thảo Miếu, hãy kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa.
Tống Đại Nhân chắp tay nói:
- Vâng. Sáng sớm nay, đệ tử cùng mấy sư huynh đệ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trên đường trở về thì đạp không trung mà đi. Khi ngang qua thôn Thảo Miếu, đệ tử vô tình cúi xuống, liền phát hiện trong thôn có hơn hai trăm tử thi chồng chất, thảm thương không nỡ nhìn. Bọn đệ tử lập tức hạ xuống kiểm tra, tìm thấy ba đứa trẻ này ở phía sau thôn, lúc ấy chúng đều hôn mê b·ất t·ỉnh. Một vị sư đệ liền đưa chúng về trước. Sau đó, trong một căn nhà cỏ bên rìa thôn...
Hắn chỉ vào một người đàn ông trung niên đang co rúm trong góc tường, rồi tiếp tục nói:
- Chúng đệ tử phát hiện người này. Nhưng y lại đờ đẫn, tinh thần hoảng loạn. Bất kể đệ tử hỏi gì, y cũng không đáp, chỉ lặp đi lặp lại mấy lời: "Quỷ, quỷ, ác quỷ..."
Lâm Kinh Vũ giật bắn mình, run run hỏi:
- Đại ca, các huynh có đếm kỹ số người trong thôn không?
Tống Đại Nhân ánh mắt có phần thương cảm, đáp:
- Chúng ta có nhờ một vị sư đệ thường giao dịch với dân làng nhận diện. Sau khi kiểm tra kỹ, thôn Thảo Miếu có tổng cộng 247 người. Ngoài bốn người các ngươi ra, tất cả đều đ·ã c·hết.
Nghe vậy, dù đã có dự cảm trước, nhưng khi được khẳng định rõ ràng, Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm vẫn thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi. Tâm An cũng vô cùng đau xót. Rõ ràng hắn đã đánh ngất vợ chồng nhà họ Trương, nhưng vì sao kết cục vẫn không thay đổi?
Lúc này, Đạo Huyền chân nhân khe khẽ thở dài, nhẹ phất tay áo. Một viên ngọc nhỏ màu đỏ từ trong ống tay áo bay ra, lơ lửng trước mặt ba đứa trẻ, lăn qua trán chúng mấy vòng. Một luồng khí thanh mát lập tức thấm vào cơ thể chúng. Chẳng hiểu sao, thần kinh vốn căng thẳng liền nhẹ nhõm hơn, cảm giác mệt mỏi tràn tới, ba đứa nhỏ không cưỡng lại được mà ngã xuống đại điện, chìm vào giấc ngủ sâu.