Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 10: Ngậm côn thịt nói chuyện (H bẩn)




Thấy vậy, Tử Y kia cũng bị dọa không nhẹ, nàng ta quỳ hai gối xuống đất, tách dâm huyệt mình ra, hướng về phía Giang Mậu cầu xin: “Xin tướng quân để nô tỳ hầu hạ ngài!”

“Xem ra tướng quân ghét bỏ ả ta? Nếu đã vậy thì giữ lại làm gì? Kéo ra ngoài chém, ném cho chó ăn!”

“Điện hạ, vi thần không hề có ý ghét bỏ.” Giang Mậu không dám tự nhận mình là người tốt, nhưng không ngờ vị Thái tử điện hạ bề ngoài áo mũ chỉnh tề, ôn tồn lễ độ này lại là một kẻ không bằng cầm thú.

Nam Lăng Phong cho rằng hắn tiếp nhận mỹ nhân rồi chính là lựa chọn đứng về phe mình. Hắn lập tức mỉm cười hài lòng, đá văng nữ tử trên đùi mình xuống, tay rút ra, mang theo vệt máu đỏ tươi. 

“Tướng quân cứ hưởng thụ cho đã! Các nàng đều đã trải qua huấn luyện kỹ càng, kỹ năng rất điêu luyện!”

“Tạ điện hạ!” Giang Mậu miễn cưỡng đáp.

Tử Y nhìn Điệp Y đau đến không nói nổi, càng hạ quyết tâm phải làm cho vị tướng quân này mê đắm mình, dựa vào sự để ý của Thái tử đối với hắn, nếu hắn mở miệng muốn nàng, thì nàng có thể giữ được đãi ngộ tốt.

Nàng ta bò lên người Giang Mậu, vươn bàn tay trắng nõn sờ lên bắp đùi săn chắc của nam nhân.

Vị tướng quân này không chỉ rất tuấn tú, mà cơ bắp cũng chắc nịch, khi tay Tử Y sờ đến côn thịt kia, tim ả ta không khỏi nhảy lên, cách một lớp vải đã nóng thế này rồi, đến khi đưa tay kéo lưng quần xuống, côn thịt của nam nhân lập tức đánh thẳng vào mặt ả.

Tử Y thèm nhỏ dãi liếm liếm môi đỏ, nhìn về phía nam nhân, nhưng hắn không nhìn ả ta, mặt không cảm xúc quay đầu nói chuyện với Thái tử điện hạ.

Đã cứng đến như vậy rồi mà còn giả bộ quân tử cấm dục.

Trong lòng Tử Y khinh thường, bất chợt nảy sinh chút hiếu thắng, ả nhất định phải làm nam nhân này thần phục dưới thân thể mình.

Tay nhỏ bao bọc lấy côn thịt, ngón cái cọ qua lỗ quy đầu, dùng lưỡi liếm lên đó, rồi liếm từ đỉnh xuống gốc, tới tới lui lui liếm láp.

Bàn tay Giang Mậu siết chặt trong ống tay áo, nhớ đến sáng nay lúc Ngôn Cẩm ngậm lấy côn thịt của mình, hắn cúi đầu, nhìn nữ tử này đang toát lên phong thái gợi cảm, môi đỏ từng ngụm nuốt côn thịt của hắn vào.

Miệng ả bị căng thành một vòng tròn, nước bọt theo thân trụ nhỏ xuống ngực ả ta, rõ ràng là ăn không vô, nhưng ả vẫn cố tình phải ăn cho được. Miệng của Ngôn Cẩm có vẻ nhỏ hơn nhiều, sao có thể nuốt được, quả thật sáng nay đã làm khó nàng.

Bên kia Thái tử cũng tỏ ra không yếu thế, hai cung nữ cũng ghé đầu vào hạ thân hắn, hai chiếc lưỡi đang trái phải liếm láp.

“Ăn ngon thật, côn thịt…… tướng quân.”

“Câm miệng, ta không muốn nghe thấy tạp âm.” Giang Mậu lạnh mặt, thô bạo đè đầu nàng ta thọc vào vài cái.

Tử Y bị hắn đâm vào yết hầu, chỉ có thể ngoan ngoãn mút lấy không thể nói. Nếu côn thịt này mà cắm vào tiểu huyệt nàng thì tốt quá, nó lớn như vậy, nhất định sẽ rất sướng!

“Ha ha ha, nghe nói tướng quân ngươi vừa mới nạp một thiếp thất.”

“Phải, nàng ấy là thứ nữ của Ngôn thừa tướng.” Giang Mậu nhàn nhạt đáp lại.

“Nhưng ta nghe nói nàng ta và tam đệ từng có qua lại. Nghe đâu nữ nhân đó còn vì muốn được gả cho tam đệ, nên mới đi thi đại tài nữ.”

Không biết vì sao, Giang Mậu lại đột nhiên không vui: “Điện hạ, chuyện đó đều đã là dĩ vãng rồi!”

“Tướng quân nói cũng đúng.”

Tử Y nghe thấy hắn có thiếp, còn là Ngôn nhị tiểu thư mọt sách nổi tiếng khắp kinh thành, ả ta cười khỉnh, môi đỏ nhổ côn thịt ra, to gan ngồi lên đùi Giang Mậu, nhắm tiểu huyệt mình vào ngay côn thịt thô cứng.

Chỉ cần ngồi xuống, nháy mắt ả ta sẽ được lấp đầy.

“Tướng quân, hay là ngài thử xem, xem ta đây có giỏi hơn Ngôn tiểu thư ngốc kia không?”

Hơi thở Tử Y thơm mát, hai tay vươn ra muốn vòng quanh cổ Giang Mậu, nhưng chỉ được nửa đường đã bị tay hắn hung hăng ngăn lại.

Nam nhân đẩy ngã Tử Y trên mặt đất, dùng sức đá mạnh một cái, khiến ả ta văng ra ngoài, đập người vào thành hồ, kêu lên một tiếng thảm thiết, làm cả đám vũ nữ đang ca múa sợ hãi đến mức dừng lại.

Nam nhân cao lớn kéo lưng quần mình lên, vừa đi đến gần, vừa đanh mặt tỏa ra sát khí: “Ngươi cùng lắm chỉ là món đồ chơi cho người ta phát tiết, vậy mà dám vọng tưởng so mình với ái thiếp của bổn tướng. Ngay cả một cọng tóc của nàng ấy ngươi cũng không sánh được, ở đó dám lên mặt với bổn tướng quân.”

Nam Lăng Phong chứng kiến cảnh này thì hoảng hốt, tên Giang Mậu này đột nhiên tức giận cũng rất đáng sợ, đúng là tính cách thất thường.

“Tướng quân sao thế? Nếu nàng ta không được, bổn vương đổi người khác cho ngươi!”

“Không cần, trong nhà vi thần có người đang đợi, xin cáo từ trước, tái kiến điện hạ.” Giang Mậu kìm nén bực dọc, cáo từ xong, hắn sải bước nhanh rời khỏi chốn ao rượu rừng thịt này.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.