Giang Mậu bước ra khỏi phủ Thái tử, càng thêm cảm thấy dù là Kinh thành phồn hoa, hay ao rượu rừng thịt vừa rồi, thậm chí cả biên cương đại mạc cổ thành kia, đều không có chỗ cho trái tim hắn.
Hắn trống rỗng, giống một thể xác không có linh hồn.
Vừa vào đến cửa, hắn nhìn thấy nữ nhân khoác một tấm áo choàng màu trắng đang đứng trong gió, giống như một đóa hoa xinh đẹp làm người yêu mến.
Nàng đang tưới một gốc hoa cúc, mặt mày hiền lành: “Đầu cành thà chịu ôm hương chết. Đâu chịu rơi trong gió bấc qua*. Cũng may nha, mùa đông ở Kinh thành không quá lạnh, các ngươi cứ yên tâm sinh trưởng, chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt.”
*Trích trong bài thơ Họa Cúc của tác giả Trịnh Tư Tiếu (nguồn Thivien)
Bước chân Giang Mậu khựng lại, hắn ngẩn ngơ nhìn bóng dáng xinh đẹp dưới ánh tà dương.
Ánh mặt trời chiếu lên ngọn tóc nàng, ánh lên một màu vàng vàng, bóng dáng trắng như tuyết được bọc bởi một lớp hào quang, nhìn vô cùng thuần khiết.
Chợt hắn nghĩ, có vẻ hắn đã tìm được vị trí đặt để trái tim mình rồi.
“Cẩm nhi.”
“Tướng quân, ngài đã về rồi!” Tiểu nữ nhân vui vẻ xoay người, trên mặt là nụ cười tươi như hoa, lúm đồng tiền in lên đôi má, đáng yêu động lòng người.
Ai nói Ngôn nhị tiểu thư là một con mọt sách nhàm chán, hắn nhất định sẽ liều mạng với người đó. Rõ ràng nụ cười của Ngôn Cẩm khiến cho hắn quên hết tất cả phiền não, mọi cử chỉ hành động của nàng đều ưu nhã đáng yêu.
Giang Mậu bước nhanh đến, cầm lấy bình tưới cây trong tay nàng, ôm nàng vào lòng mình, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng.
Cảm giác hư không vừa rồi như thành hư vô: “Cẩm nhi, vừa rồi nàng nói gì? Nàng ở đây ngày nào sẽ chăm sóc chúng nó ngày đó ư? Vậy là có ý gì? Nàng đã là nữ nhân của ta, còn muốn chạy sao?”
Ngôn Cẩm không nghĩ tới hắn sẽ hỏi câu này, đó chỉ là một cách nói thậm xưng thôi mà, nàng ngượng ngùng vùi đầu, ấp úng nói: “Có lẽ, chúng ta phải sinh một đứa con, như vậy ngài sẽ biết rốt cuộc ta có muốn đi hay không.”
Giang Mậu vô cùng mừng rỡ, hắn bế xốc nàng lên, ở trong sân xoay vài vòng. Trên gương mặt lạnh lùng hiện giờ đều là niềm vui sướng, trong mắt cũng chỉ có một tiểu nữ nhân là Ngôn Cẩm.
Nàng không đi rồi! Thật tốt quá! Thật tốt quá!
Tuy rằng nàng không biết hắn phát điên cái gì, nhưng cảm giác được ôm xoay vòng vòng như vậy cũng không tệ. Ngôn Cẩm ôm lấy cổ hắn, cười khúc khích.
Giang Mậu nhận thấy nàng phối hợp với mình, cảm giác phiền não lúc ở phủ Thái tử không còn nữa, thứ duy nhất phiền muộn lúc này cũng chỉ có ‘tiểu Giang Mậu’ kia.
“Tướng quân, được rồi, ta chóng mặt quá.”
“Ta ôm nàng về giường nằm nghỉ một lát.” Hắn nói bằng một giọng nghe khá lưu manh, côn thịt giữa hai chân hắn chĩa thẳng vào mông nàng.
“Ưm… đừng… lúc sáng ngài… vừa làm xong…”
“Cẩm nhi bảo bối của ta, buổi sáng làm có một chút, sao đủ nhét kẽ răng chứ. Nàng có biết lúc lên triều ta đều nghĩ cái gì không?”
“Cái gì vậy?”
“Tối nay sẽ dùng tư thế nào… chơi nàng.”
Dứt lời, hắn bế ngang nữ nhân đi về hướng phòng mình.
*
Cảnh xuân trên giường lớn, chăn gấm màu đỏ thẫm nhăn nhúm thành đống. Thân thể trắng mềm của nữ tử run rẩy không ngừng, hai mắt mê ly nhìn rèm giường, hai má nàng ửng hồng, môi của nàng sưng đỏ, khóe miệng vẫn còn vươn tinh dịch chưa kịp nuốt xuống.
Một ngón tay thon dài miết trên cánh môi nàng, quét lấy tinh dịch trắng đục kia, nhét nó vào cánh môi sưng đỏ của nàng, nam nhân ngang ngược nói: “Liếm cho sạch.”
“Ưm… xấu xa.” Ngôn Cẩm hờn dỗi nhìn hắn một cái, sau đó lưỡi mềm lại liếm lấy, giống như con thú cưng liếm láp bàn tay chủ nhân, làm nũng để chủ nhân yêu thương. Giang Mậu cũng thuận thế dùng ngón tay chơi đùa chiếc lưỡi của nàng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng đăm đăm, một bàn tay khác đang thô lỗ thưởng thức bầu ngực của nàng, thỉnh thoảng kéo nhũ hoa bị mút sưng lên ra ngoài.
Mà đôi chân thon dài của nữ tử bị hắn mở ra một trên một dưới, bắp đùi bị nhục côn ma xát đến đỏ bừng, dâm thủy tiết ra chảy đầy trên đùi lẫn trên chăn.
Hoa tâm nàng bị mở rộng, hai mảnh hoa môi bị một cây côn thịt thô to chậm rãi căng ra, tinh dịch đã bắn vào trong lúc nãy bị ép chảy ra ngoài cùng với dâm thủy.
“Chặt quá… thật thoải mái… ưm….”
Ngôn Cẩm đúng là loại danh khí(*) hiếm gặp, côn thịt hắn vừa cắm vào đã lập tức bị hoa huyệt hút chặt lấy, bên trong như có hàng trăm cái miệng nhỏ điên cuồng mút lấy côn thịt của hắn, chặt chẽ, trơn trượt, nóng ấm bao bọc lấy hắn, khiến hắn suýt chút tiết ra.
(*)hoa huyệt thuộc hàng hiếm: đẹp, chặt, đàn hồi, nhiều nước.
Giang Mậu dang rộng hai đùi nàng ra, đưa đẩy hông mình trước sau với biên độ lớn, ra sức chơi nàng.
Mỗi cú thọc vào rút ra của hắn đều rất dùng sức, giống như muốn xỏ xuyên qua người nàng vậy, hoa huyệt nàng nhỏ hẹp thật sự là ăn không tiêu côn thịt to khác người của hắn.
Hai bộ phận vốn không khớp kích cỡ lại lồng vào nhau, thật sự khiến Ngôn Cẩm bị đau. Cộng thêm Giang Mậu lại là võ tướng, quen thói dùng hết sức đoạt lấy cái mình muốn, trên giường hắn cũng không khác mấy, như con sói đói nhất định phải ăn cho no bụng mới bằng lòng dừng lại.