Trên đường đi, Giang Mậu cứ nhớ đến hoa huyệt chặt chẽ chơi sướng của Ngôn Cẩm. Cảm giác lúc sáng nàng dùng miệng cho hắn thật tuyệt, nếu không phải sợ trễ giờ, hắn thật sự sẽ đè nàng ra làm tiếp.
Suốt thời gian lâm triều Giang Mậu đều thất thần, hắn chỉ muốn nhanh trở về nhà để đè tiểu nữ nhân kia, nhưng Thái tử điện hạ không mời mà tới lại ngáng đường hắn.
“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Tướng quân mau bình thân, ngài là đại tướng của Sở quốc, không cần đa lễ. Cô muốn mời tướng quân đến phủ đệ chơi một lát, không biết tướng quân có thể nhính chút thời gian không?” Thái Tử Nam Lăng Phong là con dòng chính, đích tử của Hoàng hậu. Sau khi tiên Thái tử qua đời, y thuận lợi lên làm trữ quân.
Tuy đã có căn cơ, lại không được hoàng thượng yêu thích, nhưng Nam Lăng Phong là đích tử duy nhất của chính thê, nên y phải được làm Thái tử.
Giang Mậu chỉ có thể thuận theo.
Nam Lăng Phong sớm đã nghe nói về tính cách quái gở, ngang ngược của Giang Mậu, cũng sợ hắn sẽ không cho mình mặt mũi. Chỉ là theo kiến nghị của quần thần, nếu mượn được sức của hắn, biết đâu bản thân y sẽ có cơ hội.
Nam Lăng Phong dẫn Giang Mậu về phủ Thái tử. Vừa vào đến, Giang Mậu cảm thấy giống như mình vừa bước vào nữ nhi quốc vậy. Khắp trong phủ đều là nữ nhân, mà phần lớn các nàng chỉ mặc một chiếc yếm và khoác lớp sa mỏng, để lộ toàn thân trắng ngần.
“Mời tướng quân ngồi!” Dứt lời, Nam Lăng Phong vỗ tay, mười mỹ nhân mang khăn che mặt, ngọc thể trần trụi bước lên. Đám nữ nhân này có cơ thể phát triển rất hoàn mỹ, họ đang múa một vũ đạo quyến rũ đầy dâm mỵ.
Chỉ tiếc, Giang Mậu liếc mắt nhìn một cái rồi khinh thường dời đi.
Làn da Ngôn Cẩm cũng trắng và eo nhỏ cũng như vậy, tuy rằng ngực nàng không lớn bằng, nhưng khuôn ngực đẹp hơn. Mấy loại vũ nữ yêu mị thế này, không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua rồi.
Thái Tử điện hạ lại xem rất hứng thú, thấy Giang Mậu không có phản ứng gì, y ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân có muốn dùng chút rượu không?”
“Không cần.”
Dứt lời, ở một bên hành lang, bọn nữ tử cầm đèn đã sớm đỏ mặt.
“Mau… mau bắn ra! Bên kia kêu rượu kìa!” Một nữ tử non trẻ dùng tay vạch âm hộ mình ra, để cho côn thịt của tên thị vệ cắm càng sâu vào.
Thị vệ kia nghe vậy, liều mạng đẩy tới, rốt cuộc cũng bắn ra. Hai người đồng thời lên đỉnh.
Từ ngày gã ta đến phủ Thái tử làm thị vệ đến nay, công việc hằng ngày chính là làm nữ nhân sướng đến tiết sữa.
Giang Mậu đang thấy bực mình với bầu không khí hoang dâm này, thì một thiếu nữ ôm bình rượu đi tới. Trên bắp đùi nàng ta có một đường chất lỏng chảy dài, hiển nhiên là vừa bị chơi qua, mặt mày gợi cảm, bàn tay nhỏ nâng bầu ngực của mình lên, bóp bóp cho phun ra một dòng sữa vào chén rượu.
Sau đó có một nha hoàn khác khuấy trộn sữa và rượu chung với nhau, rồi dâng lên trước mặt Thái tử và Giang Mậu.
Thái Tử điện hạ nhận lấy, cười nhã nhặn mà dâm dật: “Tướng quân biết không, sữa thiếu nữ hòa với rượu Trúc Diệp Thanh chính là tuyệt phối.” Nói xong, Thái tử ngửa đầu uống trước.
Giang Mậu nhớ đến vệt nước miếng trên núm vú của nữ nhân ban nãy, chắc là của nam nhân khác lưu lại…
“Đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ là vi thần đang bị thương trong người, không tiện dùng rượu!”
“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Thái tử thờ ơ đáp, duỗi tay kéo nữ nhân vừa dâng rượu nằm vắt qua đùi mình, bàn tay vén sa y của nàng ta lên, sờ sờ cặp mông tuyết trắng, rồi cắm ngón tay vào âm hộ của ả ta.
Nữ nhân yêu kiều rên một tiếng, theo sự huấn luyện, ả thò tay cởi đai quần của Thái tử, móc gậy thịt thon dài của y ra, môi đỏ gấp gáp há ra nuốt vào.
Ngón tay của Nam Lăng Phong vẫn không ngừng cắm vào, y quay sang cười với Giang Mậu: “Tử Y, ngươi đến hầu hạ tướng quân đi.”
Sắc mặt Giang Mậu hơi khó coi, dù sao hắn cũng là nam nhân, nhìn thấy hình ảnh dâm loạn như vậy tất nhiên sẽ có phản ứng, chỉ là hắn tự nói với chính mình, ngoại trừ Ngôn Cẩm, mấy nữ nhân này đều dơ như nước mương thối.
“Không cần đâu điện hạ, vẫn nên thương lượng chính sự đi.”
“Sao vậy? Hay là tướng quân chê cô tiếp đãi không chu đáo?” Thái tử điện hạ dùng sức, hai ngón tay tách ra thọc mạnh vào bên trong âm đạo, khiến mặt nữ tử kia trắng bệch vì đau đớn.