Tiếng kêu của Ngôn Cẩm êm tai dễ nghe, nũng nịu kêu phu quân như vậy, dù là ý chí sắt đá cũng bị mềm nhũn, huống chi là lúc này Giang Mậu đã nhận ra mình yêu nàng.
Môi mỏng ngậm lấy cánh môi mọng, liếm láp từng chút một, đầu lưỡi lẻn vào khoang miệng nàng, tùy ý khuấy đảo, cuốn lưỡi nàng nhảy múa theo mình. Hương vị mỹ nhân ngon ngọt biết bao, khiến hắn không sao dừng được.
Nhân lúc môi hôn đang cuồng nhiệt, bàn tay hắn dần trượt đến huyệt khẩu đùa bỡn, cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt át, hắn trêu chọc: “Tiểu dâm đãng đã ướt rồi. Gia còn chưa cắm nàng đâu.”
Ngôn Cẩm hậm hực cắn môi ắn, bàn tay như phấn đấm vào lồng ngực hắn: “Không phải như vậy…”
“Hửm?”
“Ưm…”
Ngón tay thô ráp vừa mới cắm vào, mị thịt bên trong đã lập tức xô đến, trùng trùng điệp điệp siết lấy, ấm áp, trơn trượt.
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, cảm giác hơi thôn thốn hòa với cơn kích thích, Ngôn Cẩm thở dốc, há miệng cắn lấy hạt đậu trước ngực nam nhân: “Phu quân, động đậy chút, a…”
Chỉ mới một ngón tay đã thích như vậy, đổi lại là côn thịt lớn của hắn chẳng phải sẽ khiến nàng sướng đến quên trời đất hay sao.
Ngực mình bị nàng hôn cắn, lấy lòng, Giang Mậu mỉm cười: “Được, chiều ý nàng.”
Ngón tay hắn đâm thọc ra vào trong tiểu huyệt nàng như động tác giao hợp, làm Ngôn Cẩm cảm nhận được khoái cảm, hạ thân hơi lắc lư uốn éo theo. Nàng hé môi, quyến rũ kêu lên: “Phu quân… Phu quân…… Chậm một chút, ưm… a… đau…”
Giang Mậu rút ngón giữa ra, lúc trở lại thì cắm vào thêm một ngón nữa. Cảm giác bị nong rộng khiến dâm huyệt tự động co lại, muốn ép dị vật xâm nhập kia ra ngoài, lại bị nam nhân thô lỗ kia dùng sức nhiều hơn: “Cắn chặt như vậy, đúng là bé con tham ăn.”
“Không…, quá sâu… Sẽ hư mất…… Phu quân, dừng… Dừng lại được không…”
Tiểu nữ nhân ngửa đầu, vẻ mặt như bị chà đạp, đôi tay nàng đang tự an ủi bộ ngực lớn trống vắn của mình, Giang Mậu không khách sáo cúi đầu ngậm lấy một bên, nhấm nháp hương vị thơm ngon trong miệng.
Lúc Ngôn Cẩm tự cho là hắn sẽ đồng ý, hắn lại mơ hồ đáp: “Tất nhiên là không được.”
Bị ngón tay hắn cắm một đường đến cao trào, hoa huyệt nữ nhân mấp máy khép mở hồi lâu, phun một lượng âm tinh ra đầy tay hắn, ướt át một mảng.
Ngôn Cẩm xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, nam nhân lại nâng cằm nàng lên, cười gian xảo: “Có muốn nếm thử dâm dịch của nàng không?”
Ngón tay hắn di chuyển đến trước miệng nàng, giả bộ như muốn đi vào, Ngôn Cẩm lắc đầu tránh đi, ngay lúc nàng tưởng hắn sẽ ép nàng, lại thấy hắn tự mình há miệng ngậm ngón tay mình vào.
“Đừng…… Dơ…”
“Không dơ, còn rất ngọt.” Dứt lời, đột nhiên ánh mắt hắn thâm trầm, đẩy ngã nàng trên giường, nâng cặp mông tròn trịa của nàng lên, tách hai cánh mông thịt ra, nhìn mật dịch dính đầy trên nhục huyệt vẫn còn đang ri rỉ. Giang Mậu không nói tiếng nàng, cúi người liếm lấy.
“Phu quân…… A.”
Không giống với côn thịt thô cứng, đầu lưỡi mềm mại và linh hoạt hơn nhiều. môi hắn ngậm lấy hoa huyệt nàng, hơi thở ấm áp khẽ phả vào kẽ mông nàng, Ngôn Cẩm không thể không thừa nhận, mình đã hoàn toàn bị chìm đắm trong cảm xúc này.
Nam nhân vẫn chưa buông tha nàng, môi lưỡi liếm láp hoa huyệt, hàm răng nhẹ nhàng cắn hai mảnh cánh hoa, nghiền qua nghiền lại. Cảm nhận được nàng run rẩy, đầu lưỡi lại bắt chước động tác giao hoan, thâm nhập nhục động.
“Không…… Phu quân, ngứa, hức hức … Không cần như vậy.”
Dâm thủy nàng chảy ra đều bị hắn nuốt hết vào bụng, nhóp nhép ừng ực, tiếng liếm mút nuốt xuống phát ra vô cùng rõ ràng trong căn phòng chỉ có tiếng rên rỉ của nàng.
Đầu óc Ngôn Cẩm trống rỗng, khoái cảm dưới hạ thân khiến đầu nàng không thể nghĩ gì khác, môi đỏ tràn ra từng tiếng ngân nga như giai điệu của một bản nhạc, vòng eo nàng run rẩy, xương cụt tê dại, hoa huyệt lại phun ra một lượng âm tinh.
Nàng lại lần nữa lên cao trào, lần này là dưới môi lưỡi của hắn.
“Bảo bối, nàng thật nhiều nước.”
Giang Mậu liếm môi, động tác dâm mị làm gương mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm mê hoặc, Ngôn Cẩm vẫn đang trong khoái cảm, cả người mềm nhũn, nằm nhoài trên chiếc chăn đỏ.
Mái tóc dài mướt mồ hôi rơi hỗn loạn, hàng mi cong run rẩy, gương mặt nhỏ ửng hồng, miệng thở hổn hển.
Hoa huyệt bên dưới còn mấp máy đóng mở, cảnh tượng này đủ khiến cho người nào đó miệng khô lưỡi khô, hắn kéo tay nữ nhân đang mềm quặc lên nói: “Đã nói một lần đúng không, vậy giờ ta bắt đầu.”
“Đồ xấu xa.”
“Ha ha ha tiểu dâm đãng, nàng dám nói nàng không thích không? Đã lên đỉnh hai lần rồi đó.” Giang Mậu đắc ý cười ha hả, vỗ cái bốp vào mông nàng.
“Chổng mông lên, hôm nay ta muốn làm nàng từ phía sau.”
Làn da nữ nhân nhạy cảm, một cái tát này vừa giáng lập tức đỏ lên, Giang Mậu có chút hối hận sao không biết nặng nhẹ.
Ngôn Cẩm thút thít chổng mông trên giường, chôn mặt vào gối đầu, lí nhí nói: “Chàng nhẹ chút… đau…”
“Bảo bối, ta sai rồi.”
Giang Mậu xoa xoa mông nàng, thấy nàng không tức giận, mới quỳ phía sau đỡ côn thịt đã phồng lớn cọ cọ vào rãnh mông của nàng.
“Muốn ta cắm vào không?”
“Ừm…”
Hoa huyệt đã đủ ướt, nhưng khi hắn đi vào vẫn cảm thấy gian nan vô cùng, vừa rồi dạo đầu đã rất kỹ càng, làm dâm huyệt của nàng thả lỏng một chút, nhưng quy đầu này vừa vào trong vẫn bị kẹt lại.
Mị thịt cắn chặt quy đầu của hắn, chặt đến mức khiến hắn muốn bắn ra.
Giang Mậu hậm hực, vỗ nhẹ vào mông Ngôn Cẩm, “Kẹp chặt vậy là muốn hại gia tiết sớm hả?”
Hắn đột ngột quát lên như vậy làm Ngôn Cẩm có chút sợ hãi, ấmức quay đầu lại, con ngươi nàng ngập nước: “Có phải ta muốn như vậy đâu…”
“Chậc, ngoan, không khóc, gia không có mắng nàng, khụ khụ.”
Hắn thở ra một hơi, ngậm lấy đôi môi mọng của nàng dịu dàng hôn. Có lẽ lúc này nàng đã thả lỏng, nên bên trong nhục huyệt cũng đã thông thoáng hơn, Giang Mậu nhân cơ hội này, đẩy mạnh eo một cái, toàn bộ côn thịt cắm thẳng vào trong.
“Ư… ôi.. đau quá… phu quân, quá lớn… lớn… Nhẹ chút”
“Cái gì quá lớn?”
Lúc này Giang Mậu đã sướng không chịu được, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, hắn vừa đưa đẩy cắm huyệt, vừa trêu chọc nữ nhân dưới thân.
Đại khái là hắn chơi khá mạnh bạo, kéo đến tận đỉnh, lại cắm đến tận rễ, bụng dưới của hắn đánh vào mông nàng, làm đỏ một mảng.
“Côn thịt…… Ta, ta chịu không nổi.” Ngôn Cẩm nắm chặt khăn trải giường dưới thân, tư thế vào từ đằng sau rất sâu, sức hắn lại lớn, suýt chút đã thúc nàng đụng đầu vào tường.
“Chịu một chút. Dâm huyệt này của nàng bị chơi quá ít, hôm nay lão tử muốn làm nó không thể khép lại được, xem nó còn dám cắn chặt gia vậy nữa không.”
Hai mắt Giang Mậu đỏ kè, bàn tay to kéo mạnh thân thể nhỏ bé muốn trốn tránh mình trở về, vòng eo nàng chỉ một một vòng tay cũng đủ ôm hết, giúp hắn dễ dàng cắm vào tiểu huyệt nàng.
Mỗi cú thúc đều sâu tận cửa tử cung.
“Ôi ôi… sâu quá… sắp bị chơi hỏng rồi…phu quân… a…”
“Không hỏng, chỉ có mệt chết trâu, chứ ruộng sao mà hư!”
Giang Mậu gầm lên, tinh dịch nóng hổi từ người hắn bắn vào tử cung nàng, ước chừng bắn hết cũng khá lâu.
Hắn đè trên người nàng, thở dốc lấy sức, tiểu nữ nhân bên dưới cũng đã mệt mỏi đến hôn mê, mà hoa huyệt của nàng vẫn đang co bóp lấy lòng hắn.
Hưởng thụ dư vị còn sót lại xong, côn thịt mới từ từ co lại, mềm đi một nửa. nhưng hắn không muốn rời khỏi người nàng, không chỉ vì hang động này là tiên cảnh hút hồn, mà hắn còn vừa khổ công gieo giống một phen, tất nhiên cũng hy vọng nở hoa kết quả.
Nghĩ như vậy, hắn chọn hạ thân mình luôn trong người nàng, ôm lấy nàng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.