Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 17: Nguyên nhân của mọi chuyện




Tại yến tiệc tối của Thương hội Kinh thành ba năm một lần.

Ánh mắt của Ngôn Cẩm dừng trên bộ y phục màu đỏ thẫm của Dương Chân Chân, nàng ngưỡng mộ muốn nhìn lâu một chút. 

Thân là thiếp thất, Ngôn Cẩm không có tư cách mặc màu đỏ thuần đến các buổi tiệc.

Nhưng nghĩ lại, Giang Mậu đối với nàng rất tốt, như vậy không phải đã đủ rồi sao?

Ánh mắt của Ngôn Cẩm bị Dương Chân Chân phát hiện, tâm tình của nàng ta thoải mái hẳn lên. Ngôn Cẩm vốn là con gái của Thừa tướng, còn phụ thân của Dương Chân Chân chỉ là một vị quan văn tứ phẩm. Cùng là thứ nữ, nhưng Ngôn Cẩm kia từ gia thế, tướng mạo cho đến tài học đều trên nàng ta vài bậc.

Điều khiến Dương Chân Chân tức giận hơn là, vị hôn phu của Ngôn Cẩm vốn là Tam Vương gia đương triều Nam Phong Lăng, vậy mà Ngôn Cẩm còn đi quyến rũ biểu ca của nàng ta, con trai của đệ nhất phú thương vùng này, Chu Xa Chi.

Còn Dương Chân Chân lại được định sẵn sẽ gả cho một lão già cục mịch làm thiếp.

Tuy Ngôn Cẩm xinh đẹp và có học thức, nhưng tính cách lại quá tẻ nhạt, khờ khạo. Dương Chân Chân chỉ cần ở giữa châm ngòi với Ngôn Nhu, nói cùng là tỷ muội với nhau, nhưng Ngôn Cẩm cái gì cũng tốt hơn Ngôn Nhu, khiến Ngôn Nhu đố kỵ với muội muội mình, rồi bày trò cho nàng ta dụ dỗ Nam Phong Lăng trốn đi. 

Sau đó trong một buổi tiệc tối, Dương Chân Chân sắp đặt cảnh say rượu làm loạn với Chu Xa Chi, cố ý dẫn dụ để Ngôn Cẩm là người bắt gặp được cảnh mình và biểu ca gạo nấu thành cơm.

Ngôn Cẩm phát hiện chuyện xấu của Dương Chân Chân và Chu Xa Chi, nhưng đồng thời cũng bị người hại rơi xuống nước, được Giang Mậu cứu lên, mất thanh danh trong sạch.

Cứ như vậy, Ngôn Cẩm phải thuận theo thay tỷ tỷ gả cho Giang Mậu, nhưng vì mất danh tiết trước nên chỉ được làm thiếp. Mà Dương Chân Chân cũng được như ý nguyện gả cho Chu Xa Chi, trở thành đương gia chủ mẫu. 

Cũng thành công khiến Ngôn phu nhân tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với Ngôn Cẩm.

Hiện tại, nếu nói Ngôn Cẩm là kẻ không nơi nương tựa cũng không quá đáng.

Mọi việc xảy ra suôn sẻ, thật làm lòng người sảng khoái. 

Nghe nói Giang Mậu xuất thân từ bọn thảo khấu, phụ thân hắn là đạo tặc trứ danh, sau này được triều đình chiêu an*, tùy tiện phong đại một chức tướng quân. Vốn là con trai của đạo tặc, trên người Giang Mậu tất nhiên có không ít tất xấu.

* Chiêu: vẫy gọi, an: bình an. Nghĩa là: Kêu gọi giặc cướp hàng phục để được an ổn. 
Sau đời Tống Kiếm Viêm, ngoài dân gian có câu: Dục đắc quan, sát nhân phóng hỏa thọ chiêu an (muốn được làm quan thì giết người, đốt nhà rồi để cho nhà nước chiêu an) vì thời bấy giờ những quân sát nhân cướp của đốt nhà đều được chiêu an và cho quan chức.

Giang lão gia là người thô lỗ tàn bạo, tính cách hung dữ, mặt mày bặm trợn, thân cao tám thước nhưng da dẻ ngâm đen, mắt lại đỏ ngầu. Thời làm đạo tặc không biết đã có biết bao mạng người chết dưới tay của lão. 

Năm đó Giang lão gia cưỡng đoạt Chu phu nhân, vì giữ tính mạng, Chu phu nhân đồng ý nếu sinh ra con gái sẽ đưa về Giang gia.

Nào ngờ sau khi sinh con gái thật, Chu phu nhân lại hối hận, không muốn giao con cho đạo tặc, lúc này Ngôn đại nhân mới dẫn binh tập kích Thanh Long trại. 

Giang lão gia chỉ có thể đồng ý chiêu an, sau lại bị triều đình điều đến biên cương phía Bắc, không chịu nổi mùa đông giá rét nên đã qua đời.

Giang Mậu 8 tuổi mất thân phụ, dưới sự dạy dỗ của một đám thúc thúc cục mịch, rốt cuộc cũng trưởng thành cũng thô lỗ cục mịch. Rồi cũng dựa vào bản lĩnh của mình, đứng vững vị trí tướng quân kế thừa hiện tại, khiến người khác phải kinh sợ.

Đồng thời hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của phụ thân mình. Người nhà họ Ngôn lật lọng, khiến phụ thân hắn bị triều đình điều đi xa rồi bỏ mạng. Hắn vẫn luôn ghi thù Ngôn gia, cho nên muốn xuống tay từ con gái của Ngôn gia.

Lúc biết Dương Chân Chân hẹn gặp riêng Ngôn Cẩm ở yến tiệc, Giang Mậu cũng lén đi theo, còn cố tình tiếp cận Ngôn Cẩm, khiến nàng rơi xuống nước, lúc cứu nàng lên còn cố tình kéo lỏng y phục, hủy hoại danh tiết của nàng. Ngôn gia xảy ra hai chuyện xấu mặt cùng một ngày, Giang Mậu đạt được mục đích nhất tiễn hạ song điêu.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Ngôn Cẩm không lâu, không có phải vì đồng tình hay không, hắn lại vô thức xem tiểu nữ nhân ngốc nghếch không tranh không đoạt này là người phe mình. Còn về Ngôn Nhu, vị hôn thê ban đầu của hắn, Giang Mậu lại cảm thấy vô cùng căm ghét, loại nữ nhân cướp đoạt vị hôn phu của muội muội mình chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

Ngôn Cẩm bị vị hôn phu và tỷ tỷ ruột phản bội, lại vì rơi xuống nước mà nợ Giang Mậu một mạng. Sau đó nàng mới được phụ thân kể lại ân oán hai nhà Ngôn Giang năm xưa, vì con đường làm quan của phụ thân, nàng đành phải cam tâm tình nguyện gả cho Giang Mậu chuộc tội.

Kỳ thật, ngoại trừ đêm tân hôn hắn đối với nàng hung hăng và thô lỗ, thì những lúc khác đều rất quân tử khẳng khái.

Ngôn Cẩm không hề cảm thấy bản thân bất hạnh.

Ngược lại, nàng còn hạ quyết tâm bỏ lại quá khứ đau buồn, muốn cùng Giang Mậu trải qua cả đời, ở bên cạnh bầu bạn với hắn.

“Ngôn Cẩm, đã lâu không gặp. Có vẻ muội ốm đi nhiều đấy. Thật tội nghiệp, muội tài hoa xuất chúng như vậy mà lại gả cho một nam nhân thô tục.”

“Biểu tẩu hiểu lầm rồi, tướng quân đối xử với muội rất tốt, săn sóc tỉ mỉ.” 

Dương Chân Chân không tin, cho rằng Ngôn Cẩm vì muốn bảo vệ thể diện, không thể không với mọi người là mình sống rất tốt.

Trước khi Ngôn Cẩm đi đến đâu cũng có một đám người nịnh bợ vây lấy nàng, hiện tại đường đường là một thiên kim phủ thừa tướng, lại trở thành tiện thiếp của một tướng quân quèn, tất nhiên đẳng cắp đã khác xưa.

Hơn nữa Ngôn Cẩm còn lại vì thất tiết trước khi hôn sự mà không thể không làm thiếp cho Giang Mậu, còn phải nhường vị trí chính thê của Vương gia cho tỷ tỷ của mình. Mọi người đều không hiểu vì sao Ngôn Cẩm thông minh một đời lại ngu xuẩn nhất thời như vậy, đồng thời cũng không ít kẻ khinh thường châm chọc.

Thất tiết trước thành thân, nếu không chết thì cũng phải ở nơi thanh đăng cổ phật cả đời. Mà Ngôn Cẩm lại chọn làm thiếp cho người, điều này khiến đám khuê tú kinh thành cho rằng nàng vô sỉ.

Một cái giày rách gả cho một tướng quân vốn là tướng cướp, không phải là trời sinh một đôi sao?

“Ngôn Cẩm, hiện tại ta là biểu tẩu của muội, tất nhiên phải giúp đỡ muội. Nếu muội phải chịu uất ức hay bị đánh đập gì, tuyệt đối đừng nhẫn nhịn. Nói ra để biểu tẩu giúp muội nha.”

“Cái gì? Tướng quân oai vũ còn đánh nữ nhân?”

“Cũng không gì lạ, phụ thân hắn là thổ phỉ, hắn cũng là tiểu thổ phỉ. Đánh người là cái gì, ta nghe nói thổ phỉ trên núi toàn là vào nhà dân cướp cửa, uống máu ăn thịt người nữa đó!”


-----
Rất xin lỗi bạn đọc, có nhiều tình tiết tác giả viết ngang xương mà không nói rõ, mình edit cũng bị lú theo, nên xin phép được giải thích như sau.

Theo mình hiểu, Chu gia được nhắc đến ở đây có quan hệ họ hàng với Ngôn gia, đại loại chắc là em gái của Ngôn phu nhân được gả vào Chu gia làm vợ (đoán thôi nha), còn Dương Chân Chân chính là khuê mật được nhắc đến ở đầu c13, đồng thời cũng là họ hàng bên ngoại của Chu gia, cho nên hai người đều gọi Chu Xa Chi là biểu ca. Dương Chân Chân sau khi được gả đi thì thăng cấp từ bạn bè lên làm biểu tẩu.

Còn chuyện Ngôn gia trong một đêm xảy ra hai chuyện xấu thì không biết “nhất tiễn hạ song điêu” chỗ nào. T^T chuyện mượn rượu làm bậy là mưu kế của Dương Chân Chân, có phải của Giang Mậu đâu mà nhất tiễn. Có lẽ tác giả dùng thành ngữ không đúng chỗ.

Vì chương trước đã nói mẹ ruột Ngôn Cẩm chết rồi, Ngôn Cẩm lại là thứ nữ, vậy Ngôn phu nhân được nhắc ở chương này không phải mẹ ruột của Ngôn Cẩm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.