Mọi người bắt đầu xôn xao bàn luận, vào tai người là gió, ra miệng người lại là bão.
Càng nói càng quá đáng, ánh mắt Ngôn Cẩm đanh lại, nhìn vẻ mặt quan tâm giả dối của Dương Chân Chân, lại hoàn toàn không cảm nhận được chút quan tâm nào từ nàng ta. Thật quá giả tạo! Sao trước đây nàng lại không nhận ra cơ chứ?
Mà hiện tại, mỗi câu nói của Dương Chân Chân đều là đẩy tiếng ác lên đầu Giang Mậu, khiến mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Hay cho biểu tẩu tốt này, hay cho câu ‘vì muội mà suy nghĩ’.
“Im miệng, các người đừng có đoán mò. Tướng quân nhà ta tuy xuất thân từ Thanh Long trại, nhưng hắn chưa từng giết người vô tội. Ai nói với mấy người sơn tặc thì sẽ ăn thịt uống máu người hả? Phu quân nhà ta ngày thường ngoại trừ tập võ cũng chịu khó luyện văn. Hắn là văn võ song toàn, tướng mạo đường hoàng, tự có bản lĩnh. Từ lúc 8 tuổi đã tòng quân, đánh thắng trận mới có được vinh quang như hôm nay, thử hỏi mấy người có làm được không?
Ngươi có làm được không? Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa! Tất cả các người đều may mắn được hoài thai trong nhà tốt, cho nên bây giờ mới có cơm ăn áo mặc, vô ưu vô lo. Giang Mậu vừa sinh ra đã là con của sơn tặc thì sao? Hắn có quyền lựa chọn sao? Trước đó bọn họ cũng là nông dân bình thường, nếu không phải bất đắc dĩ vì mạng sống, có ai cam lòng vung đao kiếm ăn không?
Hoàng Thượng nhân từ, sẵn sàng cho bọn họ một cơ hội sửa lỗi. Nhưng miệng các ngươi chỉ biết mắng là thổ phỉ sơn tặc! Lúc bọn họ ở Dương Tử, dùng máu tươi và sinh mạng của mình bảo vệ chúng ta khỏi cuồng phong từ Bắc quốc, 30 vạn bá tánh chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp. Mà các ngươi sống ở đây cẩm y ngọc thực, có được mấy người biết tự cầm vũ khí bảo vệ quốc gia? Có không?”
Ngôn Cẩm không hề quát tháo, nhưng phát âm câu chữ rất rõ ràng, từng tiếng chất vấn đanh thép, hai mắt nàng ngấn nước đỏ lên trước một đám người, khiến trong lòng bọn họ chột dạ.
Nhất thời xung quanh yên tĩnh, các nữ quyến cúi đầu không dám nói lời nào, mà đám khách nam lại vỗ tay thành sấm.
“Hay, nói rất hay! Không có ai sinh ra đã là đạo tặc! Nếu không nhờ các tướng sĩ bỏ mạng đổ máu nơi sa trường, làm sao chúng ta có ngày quốc thái dân an! Vị tiểu phu nhân này đúng là học cao hiểu rộng, dũng cảm đáng khen. Ta thay mặt cho tướng sĩ nơi biên cương, kính phu nhân một ly.”
Người vừa lên tiếng là nguyên lão tam triều, danh tướng phong quốc. Lão đi theo Thái tổ giành được non sông vạn dặm này, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa. Nếu không phải tuổi tác đã cao, chắc vẫn sẽ trở lại chiến trường chiến đấu.
Những câu chất vấn vừa rồi của tiểu nữ nhân này đã thắp lại ngọn lửa hừng trong lòng lão. Lão tung hoành một đời, không mấy người biết nỗi khổ nhọc của quân nhân, nhưng được làm quân nhân cũng là một loại vinh quang, càng là một loại sứ mệnh. Bọn họ vốn rất bội phục những hán tử có bản lĩnh, lão cũng tin người tên Giang Mậu kia cũng là một đại hán tử.
“Dạ tướng quân, tiện nội không giỏi uống rượu. Ly rượu này để vãn bối uống với ngài.” Một giọng trầm khàn từ ngoài cửa truyền vào, mọi người nhìn theo nơi phát ra tiếng.
*tiện nội hay nội tử là cách gọi thê tử của mình với người ngoài
Người đến mặc một bộ cẩm y màu xanh cổ vịt, thân thể cao lớn rắn chắc, vai rộng eo thon, tóc vấn kim quan, đôi mắt hẹp mang theo ý cười, môi mỏng hơi cong lên một nụ cười lành lạnh.
So với một tướng sĩ kinh nghiệm trên sa trường, nam nhân này lại càng giống một vương giả nhiều hơn.
“Đúng là hậu sinh khả úy, vừa nhìn đã biết là nhân tài. Nào tới đây, uống cạn ly này với ta. Ta uống với ngươi.” Lão tướng quân thấy mặt mũi hắn sáng sủa đỉnh đạc, làm gì giống kẻ có thể làm ra chuyện đại ác chứ!*
*tác giả à, bút lực đã yếu còn mâu thuẫn =_= ban đầu nói không quan trọng xuất thân, nay lại trông mặt bắt hình dong rồi
“Uống.”
“Cạn.”
“Hắn…… Hắn chính là… Giang Mậu?” Dương Chân Chân hít một hơi khí lạnh, lung lay muốn ngã.
Không thể nào! Không phải Giang Mậu đã 31 tuổi rồi sao? Lần trước nhìn thấy hắn trên đường, rõ ràng là một kẻ râu ria xồm xoàm, như một sát thần.
Còn nam nhân trước mặt lại vạm vỡ đỉnh đạc, cao lớn gọn gàng, hoàn toàn khác hẳn trong ấn tượng ban đầu của nàng ta.
Các nữ nhân kinh ngạc khi lần đầu được nhìn thấy Giang Mậu, còn các nam nhân lại hâm mộ Giang Mậu có thể giao hảo với Dạ lão tướng quân.
Phải biết rằng, Dạ tướng quân ngoại trừ việc là nguyên lão tam triều, còn có mạng lưới quan hệ rộng, hầu hết người trong quân đều là do Dạ gia đề bạt lên. Mà Dạ lão này làm người rất cao ngạo, không con không cái, sau khi từ quan lại dọn đến một ngôi chùa ngoài thành ẩn cư.
Hôm nay là vì nể mặt thâm tình với chủ quân Chu gia mới đến tham dự yến hội này.
Một đám người muốn đến nịnh bợ đều bị lão giả ngu làm lơ, vậy mà lại chủ động mời rượu Giang Mậu.
Vận khí nhà họ Giang quá tốt. Con trai của một sơn tặc lại có thể lập công trên chiến trường, bắt sống được vua Hung nô. 30 tuổi đã leo được lên chức Nhị phẩm đại tướng quân, còn cưới được khuê nữ của thừa tướng, đệ nhất tài nữ về làm thiếp. Hiện tại còn có quan hệ với Dạ lão…
Giang Mậu không quan tâm mọi người nhìn hắn như thế nào, trong mắt hắn chỉ có nữ nhân dám đứng lên bảo vệ hắn giữa đám người kia, vì hắn mà tức giận.
Sống 31 năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn được một nữ tử che chở.
Một khắc đó, trái tim hắn đã hoàn toàn bị cướp lấy, lọt thỏm vào trong tay Ngôn Cẩm rồi.
Ngôn Cẩm, một cô nương chân thành đến mức ngốc nghếch, hắn có tài đức gì mà có được nàng, đây rõ ràng là chuyện may mắn đến nhường nào.
*
Tối nay Giang Mậu nói có chuyện quan trọng cần bàn với Tả Diệp và Hàn Lập, không thể đi cùng nàng đến yến tiệc thương hội được. Cho nên Ngôn Cẩm đã đi một mình.
Sao giờ này hắn lại xuất hiện ở đây?
Không biết trong mấy câu bức xúc Ngôn Cẩm đã nói, hắn nghe được từ khúc nào. Ánh mắt của hắn từ lúc bước vào đây đến giờ, ngoại trừ lúc nói chuyện với Dạ lão ra thì đều dán chặt vào người Ngôn Cẩm, nóng bỏng đến mức khiến nàng bối rối.
Lúc nãy nàng nhất thời máu xông lên não thế thôi, chứ ở trước mặt hắn, da mặt nàng rất mỏng.
Ngôn Cẩm xấu hổ tự nhủ, nếu biết trước hắn sẽ theo đến, nàng nhất định sẽ kiềm chế một chút, không để bản thân quá xúc động. Để hắn bắt gặp mình dưới hình ảnh hùng hổ như vậy, nàng thật chỉ muốn tìm cái hố trốn luôn cho rồi.
Cũng may, nhìn Dương Chân Chân ngượng nghịu ra mặt, nhìn đám nữ nhân ba hoa ban nãy đã đóng hết miệng lại, nàng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Phu quân của Ngôn Cẩm này, mình nàng biết hắn tốt không đủ. Phải để mọi người đều biết hắn không phải là phường thảo khấu như mấy người kia nói, như vậy mới ngăn được mấy lời ong tiếng ve tiếp diễn, sống ở kinh thành này mới ngẩng đầu được lâu dài.
Nghĩ như vậy, cơn thẹn thùng của nàng cũng dịu đi, khóe môi nàng lại cong nhẹ lên tạo thành một nụ cười thỏa mãn.
Vẻ đắc ý nho nhỏ trên mặt Ngôn Cẩm không sao thoát khỏi tầm mắt Giang Mậu. Lát nữa về nhà, hắn sẽ cho nàng biết, hắn cảm kích nàng đến mức nào.