Thời tiết lúc này không lạnh, sau khi nam nhân đại chiến xong một hiệp, bắn qua một lần, hắn nhặt lại y phục quăng đầy đất ban nãy treo lên bình phong, sau đó cũng kéo nữ nhân của mình lên, khỏa thân xuống giường.
“Phu… Phu quân, nghỉ ngơi… Một chút….”
“Cẩm nhi, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất đời này của gia, thể lực không thể kém như vậy được. Hôm nay gia rảnh phải rèn luyện thân thể cho nàng…”
Ngôn Cẩm đột nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, giãy giụa lắc đầu: “Không.”
Vừa về đến nhà, hắn đã đè nàng ra nhiệt tình thô bạo làm một trận, hiện tại chân nàng bủn rủn không thôi, vậy mà hắn vẫn giày vò nàng chưa đủ, còn muốn chơi thêm?
Giang Mậu ôm nàng đến ghế thái sư, lót gối sau lưng cho nàng, rồi kéo lấy đai lưng của mình cột hai tay nàng vào tay vịn ghế. Ngôn Cẩm vẫn chưa biết hắn sẽ làm gì, nhưng nhìn khí thế hừng hực này, hẳn là hôm nay hắn sẽ chơi chết nàng.
Đột nhiên nàng nhớ đến lời ai đó nói, làm nũng là vũ khí tốt nhất của nữ nhân. Lúc này không làm nũng thì đợi đến khi nào, Ngôn Cẩm nặn ra hai giọt nước mắt, ngửa đầu ưỡn ngực, nhìn hắn nói: “Phu quân ~ ta không thích. Không thích, không thích như vậy, chàng tha cho ta đi!”
Quả nhiên Giang Mậu bị chất giọng ngọt ngấy này làm cho mất hồn, hắn ngừng một chút, ngồi xổm trước người nữ nhân, tách hai chân nàng ra, để lộ chân tâm mềm mại.
Nhục huyệt bị hắn cắm khi nãy vẫn chưa khép lại được, hơi mấp máy, đang phun tinh dịch của hắn ra, làm ướt lông tơ đen mềm, óng ánh một mảng.
“Không thích? Không thích sao lại chảy nước thế kia? Đúng là lừa đảo. Dâm huyệt của nàng còn chưa được ăn no, ta thân là phu quân, sao có thể để nó chịu đói được. Chờ ta một chút, lát nữa sẽ cho nàng ăn thỏa thích, sau đó nàng phải ngoan ngoãn sanh cho ta một đứa con trai.”
Hắn vỗ một cái vào âm hộ của nàng, động tác tuy nhẹ, nhưng vẫn làm Ngôn Cẩm hét lên một tiếng. Hai chân nàng bị hắn mở rộng, trái phải cột vào hai bên tay vịn, sau đó, Giang Mậu kéo gương đồng đặt trước mặt Ngôn Cẩm, đối diện với hạ thể nàng, rồi lại lấy từ đâu ra một cái hộp, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Chàng… chàng… chàng muốn làm gì? Giang Mậu! Giang Mậu!”
“Hôm nay ta nhặt được mấy món bảo bối, chúng ta cùng nhau chơi đi. Ha.” Hắn liếm môi mở hộp ra, trông rất lưu manh.
Bên trong hộp là rất nhiều món đồ Ngôn Cẩm chưa nhìn thấy bao giờ, nàng sợ hãi, thẹn thùng, kinh hoảng, rốt cuộc Giang Mậu hắn muốn làm cái gì?
“Thử cái này xem thế nào?” Giang Mậu lấy một món đồ chơi từ trong hộp ra.
“Không… Ưm…”
Không chấp nhận lời cự tuyệt của nàng, Giang Mậu đã cắm ngọc trụ trong tay vào trong tiểu huyệt. Vừa rồi hắn đã tưới qua một lần, mị huyệt bên trong vô cùng trơn trượt, làm ngọc trụ tiến vào rất thuận lợi.
“Cảm giác thế nào?”
Giang Mậu thấy mặt nàng ửng đỏ, cắn chặt răng không chịu lên tiếng, hắn nghiến răng, ngày thường nàng ở trên giường với hắn cũng y như vậy. Rõ ràng là rất thích, nhưng cứ cố khắc chế, hắn rất ghét vẻ mặt cố gắng kiên cường của nàng, không thể chấp nhận được.
“Không chịu nói hửm?”
Ngọc trụ bị thọc vào rút ra, mị thịt bị một vật chết lạnh băng cắm rút, nhất thời nàng có chút không quen, hạ thân siết chặt, muốn đẩy vật lạ ra ngoài.
“Ta! Ta nói, không có… Không có lớn bằng chàng… cứng lắm… ưm… Phu quân, ta… Ta chỉ cần chàng. Chàng lấy nó ra… lấy nó ra đi… hu hu…”
Ngôn Cẩm khóc lóc xinh đẹp như hoa lê trong mưa, càng kích thích nội tâm muốn chà đạp nàng của Giang Mậu. Nghe câu trả lời của nàng, hắn hài lòng hỏi: “Vậy sau này, còn dám từ chối ta nữa không?”
“Không… Không dám…”
Hắn rút ngọc trụ ra, kéo theo đó là một sợi chỉ bạc từ dịch thể…
Thông qua gương đồng, Ngôn Cẩm có thể nhìn rõ ràng cảnh sắc này.
Nhưng nàng còn chưa kịp thở ra, nam nhân đã nhét một ngọc trụ khác cỡ lớn hơn vào.
“Ưm~…”
Hắn đặt hộp đồ chơi xuống đất, đứng dậy vòng ra trước mặt nàng. Ở giữa đôi chân dài săn chắc của nam nhân, là một chú chim vạm vỡ mới chỉ bắn qua một lần. Lúc chủ nhân nó di chuyển, nó cũng sẽ nhẹ nhàng lay động theo. Lúc này, Giang Mậu đang đứng trước mặt nàng, ưỡn người để côn thịt tím sẫm sừng sững chọc vào ngực mềm của nàng: “Chúng nó quả thật rất đáng yêu, nếu có thể phun ra sữa nữa thì càng tốt.”
Đột nhiên Giang Mậu nảy ra một ý tưởng, hai tay hắn ép đôi gò bồng đào của nàng lại, nhét côn thịt của mình vào giữa, một khoái cảm mới lạ xông lên não hắn.
“Cúi đầu xuống!”
Hắn trầm giọng nói, hông cũng nhanh đưa đẩy cọ sát. Một tay hắn đè ngực của Ngôn Cẩm, tay khác đè ót của nàng, mỗi lần côn thịt đưa đẩy tới lui, quy đầu đều sẽ chui vào khoang miệng Ngôn Cẩm một chút, nàng cũng ra sức ngậm nó, đầu lưỡi nàng quét qua lỗ nhỏ trên quy đầu nam nhân.
Đồng thời tấm gương sau lưng hắn hiển thị hình ảnh ngay bên dưới cặp mông săn chắc của hắn là đóa hoa nở rộ đang bị ngọc trụ chặn ngang.
Kích thích thị giác cùng xúc giác đồng thời tác động, Giang Mậu nhanh chóng bắn ra lần nữa.
Ngôn Cẩm nổ lực ngẩng đầu lên, quai hàm nàng bị tinh dịch đổ đầy, môi đỏ khép lại, nàng khó khăn nuốt xuống.
Tuy là thế, vẫn không tránh được đánh rơi một ít, chất nhầy trắng trượt từ khóe miệng nàng xuống cằm, chảy xuống bầu ngực, cuối cùng đọng lại ở bụng nàng.
Trong bầu không khí an tĩnh lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Giang Mậu cúi người kề sát Ngôn Cẩm, nàng vẫn đang bị trói chặt trên ghế, miệng dưới ngậm ngọc trụ lạnh băng, miệng trên, ngực và bụng dính đầy tinh dịch của nam nhân. Hai người đều đang hít thở hòng hồi phục sau trận chiến kịch liệt. Bất chợt, nàng nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của Giang Mậu vang bên tai: “Cẩm nhi, chúng ta sinh một đứa con đi!”