Được người tưới qua hai lần, lúc này đầu óc của Ngôn Cẩm đã mụ mị, còn chưa ý thức được Giang Mậu yêu cầu cái gì, nàng đã đáp ứng ngay: “Được.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, lúc này hắn mới lấy ngọc trụ ra, ngọc trụ cứng rắn bị tiểu huyệt mút chặt, khi lìa khỏi phát ra một tiếng pặc, mang theo dâm dịch trơn ướt, kéo dài thành một sợi chỉ rời đứt lìa.
Ngôn Cẩm cảm thấy phía dưới trống rỗng, ham muốn tình dục mới bị khơi dậy còn chưa được thỏa mãn, bên trong mị huyệt ngứa ngáy gấp gáp muốn côn thịt vừa thô vừa nóng của hắn lấp đầy nàng. Theo bản năng, nàng muốn khép hai chân lại hòng tự mình cọ sát.
“Phu…… Phu quân…” Ngôn Cẩm nức nở.
“Sao nào?”
“Ngứa… hức… làm ta… xin chàng làm ta…” Gương mặt nhỏ của Ngôn Cẩm nhuộm đầy sắc xuân, Giang Mậu nhớ lại cảnh lúc tiểu nữ nhân này đứng lên bảo vệ mình trong yến hội, trái tim lại như muốn tan chảy ra.
Hắn sờ đến hoa huyệt của nàng, đút hai ngón tay vào, mị thịt bên trong vô cùng nhiệt tình mút lấy tay hắn, rõ ràng là đã chơi qua hai lần, nhưng cái miệng nhỏ này vẫn tham ăn như vậy.
Giang Mậu đi lấy một chai thủy tinh, đó là rượu nho do hoàng thượng đặc biệt ban thưởng cho hắn, là vật được tiến cống, nghe nói dùng với ly hổ phách là ngon nhất.
Nhưng mà, hắn càng muốn nếm thử xem rượu nho từ trong cơ thể nàng chảy ra có mỹ vị gì.
Nghĩ như vậy, Giang Mậu hơi kích động, côn thịt lớn cũng hưng phấn to thêm một vòng.
“Cẩm nhi dùng tiểu huyệt này làm ly rượu cho ta được không? Ta muốn nếm thử hỗn hợp dâm thủy của nàng hòa cùng rượu nho xem thế nào.” Vừa nói, nam nhân vừa xoa xoa ngoài cửa huyệt.
Giang Mậu bắt đầu tách hai cánh hoa môi của nàng ra, như muốn mở rộng nó. Ngôn Cẩm nhìn cái chai trên tay hắn, miệng chai đó còn to hơn côn thịt của Giang Mậu một chút.
“Không! Ta sẽ chết mất… Giang Mậu… chàng đừng làm vậy!” Ngôn Cẩm hốt hoảng, cơ thể vùng vẫy một cách yếu ớt.
“Nàng sẽ không chết, nghe lời…”
Nàng không thể kháng cự, chỉ có thể để hắn tùy ý nhét miệng chai vào hoa huyệt. Khác hoàn toàn so với côn thịt nóng bỏng của nam nhân, vật này vừa cứng vừa lạnh lẽo, khiến nàng cảm thấy khó chịu. Giang Mậu nghiêng bình, rượu nho bên trong dần dần chảy vào trong huyệt đạo.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể bụng dưới của Ngôn Cẩm đang dần phồng to lên.
Ngôn Cẩm khóc không thành tiếng, nàng vừa uốn éo lắc mình hòng tránh thoát, miệng vừa mắng hắn lưu manh, tàn ác, cửa huyệt bên dưới bị miệng bình căng thành một vòng tròn lớn, dưới cái nhìn của Giang Mậu, nó gian nan mấp máy như muốn đẩy dị vật ra ngoài.
Cảm thấy không còn rót vào được nữa, lúc này Giang Mậu mới thu tay. Hắn rút miệng chai ra, nhanh chóng vùi đầu vào giữa hai chân nàng, há miệng thật to ngậm lấy hoa huyệt non mịn, dùng lưỡi khảy khảy hoa môi non mềm thơm ngát mùi rượu bên trong.
Lưỡi hắn liếm lên âm đế của nàng, môi miệng dán chặt vào cánh hoa nhỏ, dùng sức hút lấy chất lỏng bên trong, hỗn hợp dâm thủy và rượu nho hòa quyện vào nhau, hương vị thơm ngọt kích thích hắn đến khó tả. Hắn mút chùn chụt, uống ừng ực, hầu kết lăn lên lộn xuống không biết bao nhiêu lần.
“Rất ngon! Cẩm nhi của ta quả là nhiều nước… nhoam nhoam…”
“Ưm~ ư…a… a….” Sau khi cơn hoảng loạn qua đi, Ngôn Cẩm lại dần cảm thấy khoái cảm ngập tràn.
Ngôn Cẩm bị môi lưỡi hắn tham lam ăn nơi mẫn cảm của mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không cách chống cự. Toàn bộ linh hồn nàng giống như sắp bị hắn hút hết đi, hắn uống hết rượu rồi, vẫn tiếp tục nhấm nháp dâm dịch của nàng, như thể muốn hút khô nàng mới chịu dừng.
Một lần nữa, Ngôn Cẩm lên đỉnh dưới môi lưỡi của hắn.
Mặt nàng đỏ ửng, sau khi phục hồi từ cao trào, nước mắt xấu hổ lại không nhịn được mà chảy ra.
“Khóc cái gì, không phải nàng rất thích sao… còn lên đỉnh kia kìa.”
“Huhu… ta không biết… chàng bắt nạt ta! Huhu.”
“Đồ ngốc. Là ta yêu nàng.”
Hắn bật cười, cởi dây trói cho nàng, bế thân thể đã mềm nhũn không xướng của nàng lên, ôm về giường lớn. Nàng thỏa mãn rồi, bây giờ đến lượt hắn, đêm vẫn còn dài.
Thật là một đêm vừa tra tấn người lại vừa ngọt ngào.