Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 7: Làm sao đây? (H)




Giang Mậu bế ngang Ngôn Cẩm lên, trên đường cái đông đúc nhộn nhịp, đám người vây quanh xôn xao nhìn về phía hai người.

Nam nhân cao lớn vạm vỡ tương phản với nữ nhân xinh xắn đáng yêu, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Ngôn Cẩm đỏ mặt giãy giụa, đôi tay đặt trên ngực cảm nhận được trái tim đang đập loạn vì hoảng hốt của mình, nàng bối rối không biết phải làm sao.

Giang Mậu nhìn từ trên cao xuống: “Là bổn tướng quân quá sủng ái nàng, đau lòng vì nàng bị làm cả đêm mới nhẹ tay với nàng, cho nên nàng thừa sức có cơ hội đi tìm tình nhân cũ có đúng không?”

“Không…! Không phải!” Ngôn Cẩm lắp bắp.

“Vậy nàng hối hận đã gả cho ta?” Giang Mậu gằng giọng.

Quả nhiên, vừa rồi hắn tỏ ra bênh vực và sủng ái nàng là giả, ngang ngược sắc bén như vậy mới là Giang Mậu. Hai mắt Ngôn Cẩm đỏ lên, ấm ức không chịu được, nàng bật khóc: “Ta không có nói ta hối hận! Ta đã gả cho tướng quân, cũng biết thân phận của mình, biết chuyện gì nên làm, không nên làm! Tướng quân yên tâm.”

“Chậc, là tự nàng nói đó, nàng biết mình nên làm gì!” Giang Mậu thấy nàng lại khóc, chỉ đành phải xốc nàng lên lưng ngựa, rồi hắn cũng leo lên, từ phía sau ôm lấy nàng, dùng áo choàng to rộng của mình bọc nàng lại.

Một tay hắn cầm cương, tay khác luồng vào váy nàng, sờ vào vùng tam giác nữ tính, cúi đầu cười khẽ bên tai nàng.

Tiết khố bị hắn kéo ra bắp chân, lòng bàn tay có lớp kén chai thô ráp sờ từ đùi trong vào tiểu huyệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mặt nàng.

“Không…… đừng mà, xin ngài… đây… chúng ta đang trên đường!” Nàng biết hắn muốn khuất phục mình, nhưng như vậy sẽ bị phát hiện mất. 

Ngôn Cẩm cắn môi, ngón tay hắn ở cửa huyệt cọ qua cọ lại, nhẹ nhàng ma sát hoa hạch, tùy ý đùa bỡn huyệt khẩu.

“Đồ lừa đảo không thành thật, miệng nói không cần nhưng mặt nàng lại rất hưởng thụ, là đang muốn gia hung hăng chơi nàng ngay bây giờ đúng không?”

Hắn tà ác nói, hai ngón tay nhập lại cắm vào hoa huyệt ấm áp và chặt chẽ.

“Ưm… đáng… đáng ghét!” Ngôn Cẩm bất lực dựa vào lòng hắn, nơi giữa hai chân bị ngón tay hắn ra ra vào vào, ngựa bước đi chậm trải trên đường, bên tai nàng là đủ loại tạp âm.

Tiếng thở nặng nề của hắn phả vào tai nàng, gợi cảm đầy mê hoặc: “Tiểu dâm phụ, không muốn bị phát hiện thì cúi đầu xuống, nhìn gương mặt đỏ lừ này của nàng người ta sẽ liên tưởng lung tung đó.”

Sự thật thì Giang Mậu chỉ không muốn thứ thuộc về riêng mình lại bị người khác thấy mà thôi, chứ ai quan tâm nhìn lên đây làm gì. Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt mê mang mờ mịt của Ngôn Cẩm, hắn lại đổi cách nói đi một chút.

Quả nhiên, tiểu nữ nhân sợ hãi núp vào  lòng hắn, cắn môi ngăn không cho bản thân phát ra tiếng mỗi khi bị hắn kích thích.

“Đừng hút, nàng đã đủ chặt rồi!” Tối hôm qua hắn mới chơi nàng đến mức hoa huyệt không khép lại được, mới qua mấy canh giờ mà hiện tại tiểu huyệt của nàng đã chặt chẽ lại như cũ! Ý niệm trả thù nảy sinh trong lòng, Giang Mậu tăng tốc độ tay, cắm thẳng vào bên trong người nàng.

Nữ nhân lặng lẽ thút thít, bởi vì chuyện vừa rồi, cũng vì đang sợ hãi, không hiểu sao nàng lại có chút vui thích khi bị tên ác ma này xâm nhập.

Chẳng mấy chốc, hắn cảm nhận được bụng dưới nàng co thắt lại, một lượng dịch nóng tràn ra làm ướt bàn tay hắn. Ngôn Cẩm bất ngờ xuất ra, làm Giang Mậu cúi đầu nhìn xuống, tiểu nữ nhân nhắm chặt hai mắt, gương mặt nàng như vừa khổ sở lại vừa hưởng thụ, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sắp chảy máu: “Được rồi, khóc cái gì mà khóc!”

“Bị… Bị người phát hiện, ta chết cho ngài xem!”

Giang Mậu quả thực dở khóc dở cười, “Yên tâm đi, có áo choàng che kín rồi!” 

Trung trinh tiết liệt như vậy, sao nàng còn cao trào dưới tay ta cơ chứ! 

Nhưng mà câu này hắn chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói. Ngôn Cẩm thẹn thùng như vậy, phỏng chừng nghe xong sẽ không thèm đếm xỉa đến hắn nữa.

Nam nhân kéo lại tiết khố cho nàng, rồi ôm nàng trở về phủ tướng quân. Ngựa đi lắc lư, tiểu tiết khố cọ xát tiểu huyệt, làm nàng bị cấn hơi đau. Mặc dù nàng đã kêu rất nhỏ, nhưng tai thính mắt tinh như Giang Mậu vẫn phát hiện.

Hắn nhấc eo nàng lên chuyển tư thế, nữ nhân thoắt cái đã ngồi thành hai chân sang một bên trước mặt hắn. Ngôn Cẩm túm lấy cổ áo hắn, ngẩng đầu nhìn lên.

Dưới ánh tà dương, gương mặt kiêu ngạo của hắn cùng với đôi mắt phượng sâu hút kia, trông có vẻ hiền lành hơn rất nhiều.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.