Sau đó Hình Thần Mục ban thưởng cho vài quan văn thơ văn xuất chúng, rồi đợi mọi người rời khỏi lều chính, Trác Ảnh lại nói với Hình Thần Mục rằng mình sẽ đi xác nhận sự an bài Ảnh vệ quân một lần nữa rồi cũng lui ra ngoài theo.
Còn Trác Ảnh sau khi ra khỏi lều chính thì không đi tìm những ảnh vệ khác bởi những việc đó đã được y sắp xếp từ rất sớm. Y yên lặng theo sau Vệ Lâm, đợi tới lúc hai người đi đến chỗ không người, Vệ Lâm mới quay đầu lại chắp tay nói: “Trác đại nhân có việc tìm ta sao?”
Dù sao năm đó Vệ Lâm cũng là một Đại tướng quân chinh chiến sa trường, tất nhiên sẽ tự hiểu rõ.
“Quả thật có chút việc riêng tư muốn được Hầu gia chỉ giáo.” Cả Trác Ảnh và Vệ Lâm đều là Quan võ Nhất phẩm trong triều. Vệ Lâm có công hộ giá được phong làm Hầu mà Trác Ảnh lại được phong làm Quý tần. Địa vị ở trong cung của Quý tần gần với Hoàng hậu nhất, theo lý thì sẽ cao hơn Vệ Lâm nhưng y vẫn cung kính lại còn thi lễ.
“Trác đại nhân khách sáo quá, có cái gì thì cứ nói, đừng ngại.” Vệ gia mấy đời làm tướng, thuở nhỏ Vệ Lâm đã rất giỏi võ nên rất coi trọng những người luyện võ. Ông cũng từng có ý định muốn tìm Thống lĩnh Trác Ảnh luận bàn võ nghệ nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Ngày đó Hình Thần Mục ở buổi lâm triều đột nhiên tuyên bố sẽ nạp Trác Ảnh làm Quý tần, sau đó lại gặp y, trong lòng khó tránh khỏi có hơi phức tạp.
Quả nhiên Vệ Lâm không ngờ tới Trác Ảnh lại vì chuyện này mà tìm ông, sửng sốt một lúc lâu, trong lòng không khỏi suy đoán có phải Thái hậu có ý phản đổi chuyện của hai người họ không, nhưng việc hoàng gia ông chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi ra miệng.
“Hầu gia đừng hiểu lầm, ta hỏi vậy không phải là muốn dò hỏi chuyện riêng tư của Phụ chính vương và Vệ tướng quân. Chỉ là nó có liên quan tới huyết mạch hoàng thất, ta muốn tìm hiểu thêm…” Trác Ảnh không để mình có cơ hội do dự, cắn môi nhắm mắt nói một tràng, “Ta muốn biết giữa hai nam tử liệu có thể cùng sinh con nối dõi được hay không.”
“Trác đại nhân, ngươi ——” Nghe được câu hỏi này của y, trong lòng Vệ Lâm nảy lên một cái. Trước đó trong lòng ông luôn bận lòng chuyện của nhi tử nhà mình và Hình Thần Tu nhưng nếu đúng như lời Hình Thần Tu nói nam nhân cũng có thể sinh con. Nói cách khác, Trác Ảnh cũng có thể sinh con cho Thánh thượng.
“Hầu gia, ngài cũng biết ta và Thánh thượng… Suy cho cùng thì đây là tư tâm của ta, trước đây ta từng nghe Phụ chính vương đã từng nói đùa một lần cho nên ta mới có suy đoán táo bạo như vậy. Nếu ta đoán sai thì mong ngài đừng trách móc.”
“Không dám không dám.” Lần này Vệ Lâm rủ mi mắt thoáng do dự một lát, rồi quyết định rất nhanh, “Vâng, không dối gạt gì Trác đại nhân, đúng là ngày đó Phụ chính vương từng cho ta biết có loại dược có thể khiến cho nam nhân sinh con, dược là do Thái y Hoa Tân vừa nhậm chức ở Thái y viện chế. Hiện giờ Hoa Tân đang ở trong vương phủ, ta cũng đã tìm hắn xác nhận qua…”
Suy đoán đã được chứng thực, hơn hai mươi năm sống trên đời này, chưa bao giờ y có cảm xúc phức tạp như vậy, y hưng phấn kích động nhưng lại có hơi hồi hộp và sợ hãi. Nhưng sau khi đi được vài bước, y đã bắt đầu vô cùng mong chờ hài tử thuộc về y và Hình Thần Mục.
Trác Ảnh nóng lòng muốn lập tức nhào vào lòng Hình Thần Mục để nói hắn nghe tin tốt này nhưng theo lời Vệ Lâm nói, Hình Thần Tu còn chưa nói chuyện này với Vệ Diễn là vì lo lắng Vệ Diễn sẽ băn khoăn về sự an toàn của y mà cự tuyệt không cho y mạo hiểm sinh con. Trác Ảnh cũng không rõ thái độ của Hình Thần Mục lắm nên không dám tùy tiện nói ra.
Bên ngoài lều có Cấm vệ quân thủ nhưng không ai dám ngăn cản Trác Ảnh cả, Trác Ảnh thuận lợi đi thẳng tới gần lều. Y định đứng ngoài điều chỉnh cảm xúc một chút đã, không vội vào sớm làm gì nhưng không ngờ y vừa mới lấy lại được bình tĩnh thì đã vô tình nghe được thanh âm của Tể tướng Công Tôn Thượng Đức truyền từ trong ra.
Có vẻ Công Tôn Thượng Đức đã nói chuyện với Hình Thần Mục một lúc lâu, giọng điệu hiện tại có hơi kích động: “Thánh thượng! Hậu cung không được tham gia vào chính sự chính là quỷ củ do tổ tiên lưu truyền ngàn đời!”
“Sư tướng, trẫm kính trọng ngài là thầy, nguyện ý nghe ngài khuyên can nhưng hi vọng ngài biết chừng mực.” Giọng Hình Thần Mục lạnh tanh, “Mặc dù Thống lĩnh Ảnh vệ là võ quan nhưng không lâm triều, chỉ hộ vệ bảo vệ an nguy của trẫm thì sao có thể nói là tham gia vào chính sự?”
“Dù không tham dự lâm triều nhưng Trác Quý tần nếu đã được phong làm Quý tần, chức Thống lĩnh Ảnh vệ nên được thay đổi thành người khác.”
Không phải thân phận Thống lĩnh Ảnh vệ không quan trọng với y mà y biết Hình Thần Mục đã nỗ lực bao nhiêu. Hình Thần Mục có thể tuyển chọn một ảnh vệ khác tới đảm nhận chức vụ Thống lĩnh Ảnh vệ nhưng không có cách nào tìm được người thực sự thương, lại yêu hắn sâu đậm. Cho nên nếu phải chọn, y hi vọng mình có thể dùng phương thức thân mật hơn để bồi bên người hắn.
Nhưng Hình Thần Mục dường như không muốn y phải lựa chọn, trong lều cuộc đối thoại vẫn được tiếp tục, chỉ có giọng Hình Thần Mục: “Ồ? Vậy sao? Nhưng trẫm lại nghĩ, Trác đại nhân là một vị phi tần có đủ khả năng để được tham gia vào chính sự nhất.” Hình Thần Mục dừng một lát, dường như đã hết kiên nhẫn, “Lúc trước không phải thầy dẫn Công Tôn Tịnh vào cung chẳng phải là ôm hi vọng trong hậu cung sẽ có người Công Tôn gia sao. Nếu trẫm thực sự nạp Công Tôn Tịnh làm phi, nếu Công Tôn gia gặp chuyện không may trong triều chẳng lẽ nàng không thay mẫu gia cầu tình sao? Đây mới đúng là tham gia vào chính sự, mà Trác Ảnh không cha không mẹ, trong triều cũng không có người nào để trông cậy, chẳng lẽ vì thế mà thầy nghĩ rằng có thể khoa tay múa chân trước mặt trẫm sao?”
“Thánh thượng, ngài, ngài khụ khụ… khụ…” Công Tôn Thượng Đức bị Hình Thần Mục chọc tức, ho hồi lâu vẫn không thể nói hết câu được.
“Nên là, thầy cũng chẳng phải công chính liêm minh mấy, nhỉ? Lúc trước ngươi để Trần Tư thay ngươi đưa người nhập cung, chẳng lẽ không thấy được lòng muốn mưu nghịch của gã ư? Nhưng ngươi vẫn để gã làm, lén lút sau lưng trẫm. Thầy là một trong ba cựu thần, là ngươi già người lẩm cẩm hay vì điều gì khác chỉ có ngươi mới rõ. Hôm nay sở dĩ trẫm vẫn tôn trọng gọi ngươi một tiếng thầy là vì niệm tình năm đó ngươi là người dạy tiếng vỡ lòng cho trẫm, cũng thấy trước đây ngươi trung thành với Phụ hoàng, Công Tôn Tịnh cũng đã giúp trẫm một đại ân nên Công Tôn gia mới có thể an phận như thế. Trẫm vẫn sẽ để ngươi tiếp tục ở trong triều, chờ ngươi cáo lão thì vẫn có thể được lưu giữ cái danh hiền tài. Nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục chạm vào nghịch lân của trẫm, đừng trách trẫm không niệm tình năm xưa.”